Chén cay rồi lại chén nồng
Đôi chai nửa lít vẫn không là gì
Đời người dễ được mấy khi
Say không cần biết say vì cớ sao
Tài cao mà phận chẳng cao
Thương cho bạn lại nghẹn ngào thương ta
Đã từng giáp mặt phong ba
Dấn thêm bước nữa là qua nửa đời
Ngỡ hiên ngang giữa đất trời
Biết đâu mình lạc trong hơi thở mình
Chôn sầu bạn với Lưu Linh
Rượu say. Thơ tỉnh có bình yên đâu
Cứ suy tư đến bạc đầu
Nếp nhăn không cứa mà sâu mỗi ngày
Hỏi tình, tình chắp cánh bay
Đến sông thì nước đã thay đổi dòng
Nào ta cạn chén long đong
Lại làm con tốt vui trong cuộc người
Phạm Xuân Trường